Thứ Hai, 15 tháng 12, 2014

HOA MAI

 HOA MAI

Lá, hoa chung một cội cành
Ai xui nên nỗi phân thành thấp - cao!
Lá đi về cõi phương nào
Hoa buồn rũ cánh... nghẹn ngào cành trơ
Gởi tình trong hạt ban sơ
Những mong duyên thắm tình thơ thuở nào.


Khi yêu Người

            Người ơi
            Một phút giây
            Có thể trở thành vĩnh cửu
            Tôi đã trở thành Người
            Người có muốn trở thành tôi?   
           (Lê Miên Khương, Người có muốn trở thành tôi)

Khi yêu Người
Tôi muốn làm tất cả …
Nếu Người là chim
Tôi muốn thành vách đá
Giữa hoang dã rừng xanh
Làm bệ đỡ cho đại bàng vỗ cánh.


Khi yêu Người
Tôi muốn làm tất cả …
Muốn được ẩn trong Người
Chia sẻ mọi buồn vui
Muốn làm chiếc bóng âm thầm, lặng lẽ
Chăm chút yêu thương
Làm hậu phương cho Người “bình thiên hạ”!
Tôi muốn trở thành Người
Để cùng ngẩng nhìn lồng lộng trời cao
Dõi mắt tìm muôn vì sao lạ…


Tôi tham lam, tôi muốn nhiều là thế
Nhưng giữa đời thường, ước mơ đâu có dễ!
Có những điều tưởng chừng đơn giản:
Muốn đối diện Người bên một tách cà phê
Để lặng lẽ trao Người sóng mắt
Cũng trở thành một chuyện quá nhiêu khê!
Như cùng nhau lặng ngắm hoàng hôn
Ta thinh lặng … nghe chiều thu chậm bước
Đơn giản vậy. Sao cứ là mộng ước!
                         Lý Thủy Tiên



Thứ Bảy, 27 tháng 9, 2014

NHỚ


Khắc khoải nào bằng là nỗi nhớ
Cách trở tình  ta - cách trở địa cầu
Những  quan niệm đời thường, cũ kỹ
Và  phân  chia cao thấp, đông tây…

Muốn cùng ai hát khúc tình say
Tiếng yêu thương bao trùm ngàn tư tưởng 
Xóa hết tị hiềm chủng tộc, giáo - lương
Bao kỳ thị xin hãy thành dĩ vãng.

Vây bủa hồn ta, đêm hư vô thanh lặng
Ước thời gian hóa phép nhiệm màu
Chợt nhìn lên trời sao  thăm thẳm 
Bến Ngân hà… mù mịt cánh chim Ô.



CẢM TẠ





 Chắp hai tay cảm tạ một vần thơ
Cảm tạ Trời cho thành duyên tương ngộ
Phút giây thôi tình như đã ngàn năm
Cho nỗi nhớ tưởng chừng thu mấy độ…

Cảm ơn Người đem trời xuân nắng rộ
Sưởi ấm vườn hoang, cây lá lại xanh.
Biết vườn nghèo không vướng bước thi nhân
Hoa “níu áo” vẫn trồng bên cửa sổ.

Trời phương đông ngập tràn nắng gió
Se sắt lòng, gió thổi giữa vườn khuya
Chỉ một mình ngước mắt ngắm trời cao
Không dám ước dẫu thấy vì sao lạc

Ước mà chi, tóc xanh giờ đã bạc!




NGÀY ẤY…


Ngày ấy, bên anh
  Tôi hồn nhiên
  Như con chim chích chòe
  Ríu rít…
Cho chặng đường dài
  Chợt thoáng qua
  Cho cơn mưa cuối mùa
  Ấm lạ!

  Ngày ấy,
  Tôi trẻ dại
  Chưa hiểu thấu lẽ đời, lòng nhân ái…
  Để tình ai
  Rớt dọc đời tôi
  Cho tiếc nhớ
  Đong đầy năm, tháng…

Thời gian cuốn theo kỷ niệm
Lo toan gầy hai vai
Tôi trưởng thành
Như anh ngày ấy
Phiêu bạt quê người
Đơn lẻ trên đường kiếm sống
Kiếm tìm quan niệm nhân sinh…

Chợt hiểu rằng ngày ấy vô tư
Tôi trở thành vô tâm, ích kỷ
Lướt qua nỗi buồn anh
Không hề suy nghĩ.

Chiều nay, trên con đường quen
Chuyến xe ngày cũ,
   Đưa tôi về cuối Miền Tây
   Mưa giăng khắp nẽo…
Tôi dõi tìm,
   Không thấy được anh
Suốt chiều lạnh lẽo.

Dẫu biết thời gian qua mau
  Quá khứ không trở lại
  Tôi vẫn đợi…
Dẫu biết lòng người biển dâu
  Tôi vẫn nguyện cầu
  Cho phương trời xa
  Nỗi buồn ai xưa

  Đã phôi pha…
(Đã đăng trên Báo ảnh Đất Mũi- Bút danh: Thủy Tiên)

Chim sợ cành cong


                  
Con người sợ “ngang như cành bứa”
Còn chim khôn, luôn sợ cành cong.
    Hải đường lả ngọn, người mong
Cây đành dõi bóng chim lòng xa bay.
   Không thèm theo gió lắt lay
Em thà làm bứa, cây ngay rừng già.

Em như đồi hoa cỏ may
Mùa hoa nở xôn xao gió biếc
Nhí nhảnh đùa vui, anh cũng thích nhìn
Nhưng chẳng đến, ngại hoa may đầy áo!

Anh yêu những thú cưng xinh xắn
Nào gấu trúc, nào sóc nâu, ngọc thố
Trớ trêu thay! Trời sinh em thân hổ
Chốn sơn lâm ngang dọc vẫy vùng…
   Thì thôi, đành thế, ta đừng!
Nhìn nhau, anh đứng bìa rừng xa trông.


Chủ Nhật, 21 tháng 9, 2014

Biển đảo Côn Sơn


Đẹp quá Côn Sơn những sớm, chiều
Mây ngang sườn núi để ấp iu
Cho vơi buồn tủi hồn hoang lạnh
Cho đất với trời bớt quạnh hiu.

Dưới bóng hàng dương, nghe gió reo
Chừng như tiếng vọng lời non nước
Nhắn nhủ đời sau xin tiếp bước
Vẹn toàn Tổ quốc, tiếng hoan ca

Trên bãi Côn Sơn, vọng khơi xa
Kìa hòn Tài lớn, hòn Tài nhỏ
Nọ những hòn Tre, hòn Trác, hòn Bà…
Lặng lẽ, bền gan bao lính đảo. 

Gió biển Côn Sơn lồng lộng thổi
Âm vang tiếng sóng như thầm hỏi
Bao người đến đảo thắp hương thiêng
Có nguyện cầu cho dân được bình yên?

MẸ


Thế là Mẹ đã xa rồi
Thế là con đã mồ côi giữa đời!
Lạ thay dẫu đã da mồi
Vẫn lòng quặn thắt, bời bời ruột đau…

Nhớ xưa bên liếp vườn sau
Giọt mồ hôi Mẹ ươm màu ước mơ
Nhớ lời  Mẹ tiễn con khờ:
Đá mềm chân cứng, Mẹ chờ tin con.
Trải bao nẻo dốc đường trơn
Con đành để Mẹ  sớm hôm đợi chờ…

Nay về bên nếp nhà xưa
Chừng nghe hơi ấm… Mẹ vừa đó chăng?
Mẹ đi về cõi vĩnh hằng
Gió chiều nâng bước, mây ngàn tiễn đưa.
Tiễn chân Mẹ, quãng  đường xưa
Xót xa đời Mẹ nắng mưa đã từng.
       Rồi thôi Mẹ nhé, con dừng
Mẹ đi cẩn trọng…  muôn trùng dặm xa!

Hoa hồng

   
E ấp nụ hồng phong nhụy
Em cầm đưa khẽ lên môi
Thầm ước cánh hoa đừng mở
Ủ hoài hương nhụy tinh khôi

Nhưng không, hoa rồi sẽ nở
Để góp cho đời chút hương
Dù mai sắc hoa tàn úa
Trong em hương ấy còn vương…