Con người sợ “ngang như cành bứa”
Còn chim khôn, luôn sợ cành cong.
Hải đường lả ngọn, người mong
Cây đành dõi bóng chim lòng xa bay.
Không thèm theo gió lắt lay
Em thà làm bứa, cây ngay rừng già.
Em như đồi hoa cỏ may
Mùa hoa nở xôn xao gió biếc
Nhí nhảnh đùa vui, anh cũng thích nhìn
Nhưng chẳng đến, ngại hoa may đầy áo!
Anh yêu những thú cưng xinh xắn
Nào gấu trúc, nào sóc nâu, ngọc thố
Trớ trêu thay! Trời sinh em thân hổ
Chốn sơn lâm ngang dọc vẫy vùng…
Thì thôi, đành thế, ta đừng!
Nhìn nhau, anh đứng bìa rừng xa trông.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét